Hỏi đáp với chuyên gia

ĐẶT CÂU HỎI VỀ SUY NHƯỢC THẦN KINH, RỐI LOẠN LO ÂU, TRẦM CẢM, MẤT NGỦ KÉO DÀI

Câu hỏi mới nhất

  • NHÂN MINH TUẤN ANH

    Thưa bác sĩ, cháu năm nay 21 tuổi, là NAM. Ba mẹ cháu thường xuyên cải nhau từ nhỏ đến bây giờ. Dù rất buồn nhưng cháu không bao giờ thích để người khác biết, nên luôn vui vẻ trước mặt mọi người. Rồi chuyện không hay xảy đến. Cháu bị anh họ xâm hại khi cháu con khá nhỏ, và bị ham dọa Cháu. Lúc đó cháu chưa hiểu được chuyện gì nên không dám nói vs ai và cũng sợ nữa. Sợ ba mẹ la sợ bị đánh nên cháu ko dám nói. Nhưng khi cháu lớn hơn lúc đó ( khoảng 11, 12 tuổi gì đó) và hiều chuyện, chợt biết rằng mình đã bị lợi dụng chyện đó thì cháu cảm thấy mệt mỏi, suy sụp, đau khổ.... nặng nề hơn bao giờ hết ạ. Sau nữa năm Cháu tự nhiêm cảm thấy tội lỗi, trong thời gian đó cháu suy nghĩ về cái chết liên tục , cũng có lần cháu cũng uống thuốc ngủ để giải thoát bản thân. Gia đình cháu phát hiện ( chỉ chuyện uống thuốc ngủ thôi) đã chở cháu đi khám tâm lý và lúc đó cháu càng thấy sợ , cô đơn và sợ ánh mắt của mọi người và sau đó cháu cố gắng tạo vỏ bọc cho mình.
    Và cũng từ đó đến năm Cháu học lớp 9 – cháu học NỘI TRÚ – CHÁU BỊ CÔ LẬP-Suy nghĩ cái chết càng ngày càng nhiều nhưng cháu sợ và nói cho ba mẹ mong muốn sẽ hiểu Nhưng đó là Sai Lầm , cháu càng sợ càng cô đơn càng mệt mỏi cháu càng ăn nhìu khi đó cháu 85kg lên lớp 10 va lớp 11 cháu nặng 100kg . nhưng cháu ko còn bị cô lập nữa , cháu có vài người bạn nhưng không thân – rồi cháu cố tạo cho mình là con người vui vẻ nhất . cháu càng có nhìu bạn . nhưng cháu cảm thấy cô đơn . dần dần cháu không muốn noi chuyện với ba mẹ và 2 chị nữa. Dù có nói cháu cũng thấy ap lực và đấu tranh tư tưởng.. Đến lớp 12 là cháu cảm thấy vui vẻ nhất lên đại học cháu dần dần quay lại con người cũ. NHƯNG TỪ HỒI LỚP 7 ... Cháu vô tình nhận ra mình thường hay tự nói chuyện một mình. Tự nghĩ ra một khung cảnh, một câu chuyện nào đó, nghĩ mọi người đang ở đó và nói chuyện với mọi người xung quanh. Cháu luôn nghĩ đến những điều hay những chuyện gì đó mà mọi người có thể sẽ yêu thương cháu nhiều hơn. Cháu có thể tưởng tượng ra những việc phi lí VÀ VIỄN TƯỞNG NHẤT và bắt đầu tự nói chuyện với chính mình. CẦM ĐT LÊN NOI MÀ QUÊN THỜI GIAN VÀ KHONG GIAN. Nhưng khi bình thường, không bị điều đó vây lấy thì cháu vẫn tạm cho là ổn đinh, vẫn học tập và làm việc bình thường. Tuy vậy trạng thái đó gần như chiếm lấy cháu hều hết mọi thời điểm trong ngày.TỪ THÁNG 10/2015 CHÁU CÓ SUY NGHĨ HÀNH HẠ BẢN THÂN. CHÁU GIẢM cân liên tục và thường xuyên ngất xỉu , tim đập nhanh và khó thở. Mổi lần đi học về là cháu nhốt mình trong phòng và mở nhạc thật to. Cháu luôn cảm giác chán nản và mệt mỏi và ít giao tiếp hơn. Cháu không biết cháu có đnag bị bệnh gì không và nếu có cháu cần phải làm gì ngay lúc này? Và vì thế có cách nào để chính cháu tự vượt qua được không ạ? Xin bác cho cháu lời khuyên. Cháu cảm ơn bác rất nhiều.
    xin đừng công khai . gửi mail cho cháu nhé .
  • Hạnh nhi

    Chào bác sĩ cháu bị đau sau gáy bên phải , những cơn đau thường có cảm giác nhói đau và rất khó chịu . Thời gian gần đây mắt cháu bị mờ và có cảm giác choáng váng khi ngồi xuống và đứng lên đột ngột , bác sĩ cho cháu hỏi hiện tượng bệnh của cháu là bệnh gì ạ ?
  • Kha Nguyễn

    chào bác sĩ, con bị đau đầu liên tục trong nhiều giờ, đặc biệt là ở hai bên thái dương và ở trán, con còn có cảm giác buồn nôn, chán ăn trong khi trước đây con ăn rất nhiều, hiện tại con đang bị sốt siêu vi. Vậy theo bác sĩ, những triệu chứng này có phải do sốt không ạ
  • Phạm Hoa

    Xin chào bác sĩ! Khoảng thời gian trước tình trạng giấc ngủ của cháu không được tốt, bất cứ khi nào ngủ cũng bị rơi vào tình trạng mê ngủ, những giấc mơ ngắn, nhưng nối tiếp nhau và chúng chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Nửa tỉnh nửa mơ, cơ thể thì rã rời. Giấc ngủ không được tốt nên tình trạng sức khỏe rất tệ, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi, suy nhược. Bây giờ thì đã đỡ hơn. Nhưng mà gần đây lại mắc phải một triệu chứng rất lạ. Mỗi khi ngủ mà tỉnh dậy, cháu bị hỗn loạn về thời gian, cháu không biết bây giờ là lúc nào, là ngày hôm nay hay đã sang ngày mai rồi, là buổi sáng sớm, buổi trưa hay buổi chiều. Cho tới khi cháu có thể tìm được điện thoại và xem được ngày giờ. Trong đầu cháu lúc đó rất hỗn loạn, liên tục xuất hiện những câu hỏi về thời gian "Bây giờ là lúc nào? Buổi sáng trưa hay chiều? Vẫn là ngày cũ hay đã sang ngày hôm sau?...." Cháu là nữ, và đúng là cháu có rất nhiều áp lực và mệt mỏi từ cuộc sống trong suốt hơn 1 năm qua. Cháu biết đều từ do những mệt mỏi và áp lực nên mới bị như vậy. Nhưng cháu lo những triệu chứng đó sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của cháu. Cũng đã có khoảng thời gian cháu như bị trầm cảm, bị tự kỉ vậy. Không muốn nói chuyện với ai, không muốn gặp ai, không muốn làm gì, chỉ muốn ở một mình với bốn bức tường trong sự yên lặng thôi ạ. Mong được bác sĩ tư vấn ạ.
  • Duy

    Xin chào Bác sĩ! Cháu mong BS đọc kĩ hết các dấu hiệu của cháu để có thể cho cháu lời khuyên được không ạ? Tuy dài dòng nhưng như thế BS mới hiểu vì sao cháu lại tìm đến BS. Cháu sinh ra và lớn lên trong gia đình có chuẩn mực và nội quy cực kì nghiêm khắc. Từ nhỏ cháu đã được ba mẹ định hướng về tương lai nên cháu không bận tâm đến chuyện lớn lên mình làm gì và ước mơ của mình là gì. Khi lên đến cấp 3, cháu bắt đầu có ước mơ, cháu không muốn theo con đường mà ba mẹ cháu chọn, cháu đã nói với ba mẹ về ước mơ đó nhưng ba mẹ đã bác bỏ và dùng những từ ngữ nặng nề chỉ trích cháu. Thế rồi cháu im lặng, cháu chôn vùi giấc mơ của riêng cháu để làm ba mẹ vui lòng. Lúc cháu học 12, cháu ham vui, cháu đi chơi rất nhiều, mẹ đã khóc khi cháu cứ đi chơi như thế (vì ba cháu mắng mẹ cháu không biết dạy cháu). Tuy cháu đi chơi nhưng cháu vẫn không vượt qua chuẩn mực mà gia đình đưa ra, cháu không quậy phá, nhậu, đua đòi hay làm cho ba mẹ mất sĩ diện cả. Đến lúc cháu tốt nghiệp ra trường và làm sinh viên (lúc đó cháu 19 tuổi), cháu học theo ngành nghề mà ba mẹ cháu chọn, cháu bắt đầu biết suy nghĩ và không muốn ba mẹ phải lo lắng khi cháu đi chơi về khuya (giờ mà ba cháu quy định là 9h) nên cháu quyết định không đi chơi nữa và cũng vì một phần là ba cháu khó, xin đi chơi ba không cho nên cháu nản, không muốn xin nữa. Cháu đã từ chối các cuộc đi chơi từ bạn bè, cháu dành thời gian cho gia đình cháu nhiều hơn, cháu chỉ đi học rồi về nhà chứ không la cà như trước nữa. Đến năm 20 tuổi, cháu liên tục từ chối nên bạn cháu đòi lại nhà chơi, cháu vẫn để bạn bè đến nhưng ba cháu không vui, bạn cháu về cháu còn bị ba la nữa, vài lần như thế nên cháu không cho bạn đến nhà nữa. Cứ thế, cho đến khi cháu học xong, cháu ở nhà chờ việc làm thì tâm trạng cháu càng nặng nề hơn. Ban ngày khi ba mẹ đi làm là cháu khoá cửa nhà, ai kêu cửa cháu cũng không mở cho đến khi ba mẹ về, cháu không thích ai làm phiền và cháu không muốn giao tiếp với người lạ và cả người thân trong nhà. Khi cháu không nói chuyện, lầm lì thì ba la cháu, ba lại dùng những từ làm cháu tổn thương nên cháu lúc nào cũng phải vui vẻ trước mặt ba mẹ để ba mẹ vui (ba vui thì mẹ mới không bị ba mắng). Đến nay cháu đã ở nhà đúng 3 năm, chỉ đi ra ngoài khi có việc hoặc chỉ đi với gia đình vì không đi cháu lại bị mắng. Cháu không bao giờ khóc trước mặt ba mẹ, chỉ khi có 1 mình, cháu mới khóc. Cháu không thích giao tiếp hay ra ngoài chơi, cháu tìm đủ mọi cách để được ở nhà và có khi 2 3 ngày cháu không ra khỏi phòng, cháu chỉ cần đem mì vào ăn sống và nước là được. Cháu luôn có ý định tự tử và khi nào cháu không ổn, cháu chỉ muốn lấy dao cắt cổ tay nhưng cháu nghĩ đến mẹ, cháu chưa làm gì được cho mẹ, cháu làm vậy là cháu bất hiếu, cháu sẽ khiến mẹ buồn và người đời sẽ nói mẹ cháu không biết dạy con. Cháu chỉ đập tay vào tường để quên đi suy nghĩ tự sát. Ba cháu là người cực kì khó tính, có thể chỉ vì 1 chuyện nhỏ mà mắng mẹ cháu và cả 2 chị em cháu nữa. Khi cháu phát hiện cháu có triệu chứng trầm cảm, cháu có nói với ba nhưng chưa kịp nghe hết câu ba đã nói do cháu suốt ngày ôm điện thoại lên mạng đọc những thứ tào lao, cháu cũng biết điều đó, cháu không cầm đt cũng không sao, nhưng sáng khi cháu lau dọn nhà xong là cháu ngủ, ngủ từ sáng đến tối xong thức đến sáng hôm sau nên cháu hay cầm đt để không buồn ngủ, tối dễ ngủ hơn. Thế là cháu đã tự mình cứu mình bằng cách thông qua những nguời bạn, họ rủ cháu đi tham gia tình nguyện và các hoạt động văn nghệ, cháu muốn tham gia để có thể giao tiếp với nhiều nguời, nhưng điều gì cũng phải được sự cho phép của ba nên cháu đã hỏi ý kiến và xin ba đồng ý dù trong suy nghĩ cháu biết ba sẽ không chấp nhận và sự thật đúng là ba cháu không cho và còn nói cháu muốn làm loạn, nếu như cháu muốn làm loạn thì ngay từ đầu cháu đã không ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ rồi. Cháu cũng nghĩ do cháu có cảm giác buồn chán đơn thuần nhưng ngày nào cháu cũng buồn và cháu suy nghĩ rất tiêu cực. Thời gian gần đây, chỉ vì 1 câu nói của mẹ mà cháu đã đập đồ làm mẹ bị thương, lúc đó cháu như 1 con người khác vậy, nhìn thấy mẹ cháu lau máu mà cháu không nói gì cũng không thể nói lời xin lỗi mẹ. Ba thấy như thế nên ba đã la cháu và cháu đã hét lên cầu xin ba mẹ dẫn cháu đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng họ đã phớt lờ cháu. Sau ngày hôm đó, cháu càng quyết tâm tự sát hơn, cháu không muốn chỉ vì sự tức giận của cháu mà mẹ bị thương 1 lần nào nữa. Cháu sắp có việc làm nên cháu không thể chết, cháu sẽ cố đi làm, kiếm tiền và sẽ để lại số tiền đó cho mẹ trước khi cháu chết. Cháu thấy cháu bất hiếu lắm, vô dụng, chỉ khiến cho mẹ cháu phải buồn, cháu muốn mẹ nhẹ đi gánh nặng là cháu, 1 mình ba đã làm cho mẹ khổ lắm rồi. Câu chuyện của cháu là như thế, cháu cũng nghĩ do cháu buồn chán thôi nhưng cả trong suy nghĩ cháu luôn tìm đến cái chết. Khi chị cháu chỉ cần bất thuờng 1 chút là ba mẹ lo lắng và quan tâm sợ chị cháu bị stress và cháu không ganh tỵ vì điều đó, chị cháu xứng đáng nhận đuợc tình thuơng đó, cháu chỉ buồn là khi cháu bất thuờng lại không ai quan tâm, cháu cảm thấy như gia đình bỏ rơi cháu vậy nhưng ba mẹ vẫn thuơng cháu, chỉ là cháu suy nghĩ họ bỏ rơi cháu thôi. Cháu thật sự không ra khỏi nhà 3 năm rồi, cháu không nói dối, cháu chỉ đi khi có việc, đi học và do ba mẹ bắt buộc nhưng giải quyết xong là cháu chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ba cháu thấy như thế trong 3 năm nhưng ba lại không thắc mắc và càng mừng và vui vẻ khi cháu không có bạn nữa. BS có thể cho cháu lời khuyên không ạ? Cháu cảm ơn.
  • Nguyễn Thanh Hợp

    Xin chào các Bác sỹ ! nhờ BS tư vấn giùm em về tình trạng mất ngủ như sau :
    Em năm nay 43 tuổi, là nam giới, nghề nghiệp là kỹ sư khối văn phòng, công việc khá bận rộn, ít có thời gian nghỉ ngơi, tập luyện.
    Hiện tại em bị sỏi thận và đã một lần bị bệnh suy thận cấp.
    Em thường dễ đi vào giấc ngủ, nhưng gần sáng hay tỉnh giấc và sau đó rất khó ngủ lại dẫn đến ban ngày thiếu tỉnh táo, uể oải.
    Có người tư vấn là nên uống Kim Thần Khang, có người tư vấn nên uống kết hợp với Đông Trùng Hạ Thảo, vậy nên dùng thuốc thế nào.
    Nhờ Bác sỹ tư vấn giùm em cách chữa trị.
    Xin cám ơn BS.
  • phuoc

    chao bac SI LAU LAU dau chau hay suy nghi TAM ba VA hay them noi do la benh gi bac si
  • Phạm Ánh Sao

    Xin chào bác sĩ!
    Mong bác sĩ hãy đọc kỹ các dấu hiệu của tôi để bác sĩ có thể đưa ra cách điều trị chuẩn mực nhất cho tôi để tôi mau thoát qua căn bệnh quái ác đeo đuổi tôi gần 3 năm nay rồi, tôi qua rất nhiều nơi khám nghe nhiều bác sĩ nói và chữa cho tôi nhưng chưa ai chữa khỏi cho tôi cả.
    vào năm 2013 khi đó tôi đang rất mệt mỏi và chịu nhiều cú sốc về tâm lý. Tôi bị người ta lừa mất nhiều tiền nên lo lắng buồn phiền, lập gia đình đăng ký kết hôn chưa kịp cưới thì tôi bị căn bệnh quái ác ập đến. Bình thường tôi là người rất khỏe mạnh, sức khỏe tốt hơn người bình thường, ăn uống cực khỏe, quan hệ tình dục thuộc hạng sinh lý cao. Hôm đó cơ thể mệt mỏi và tôi lại nhịn đói gần 1 ngày, tôi có ngồi ở quán trà đá uống 5 cốc trè nóng và rất đặc, khi uống xong 15 phút tôi về ăn cơm và thây người nôn nao có vẻ do say trè đặc, ăn đến bát thứ 3 đột nhiên tôi thấy trong đầu như có ai cầm dao đâm vào não, tôi đau đớn ôm đầu vật vã, ngay lúc đó tôi nghi mình đang bị tai biến, tôi chạy nằm vật lên giường và kêu mọi người bóp đầu cho tôi, da mặt tôi có biểu hiện tê bì sờ như không có cảm giác, ngay đêm đó tôi có dấu hiệu sợ ánh sáng dù là ánh sáng rất yếu của điện thoại, và tôi sợ âm thanh kể cả tiếng nói thầm. Sau khoảng 5 tiếng thì cơ thể tôi dần hồi phục lại nhưng vẫn như có cái gì đó tê tê trong đầu. Hôm sau tôi đi viện khoa Thần Kinh bệnh viện Bạch Mai họ chụp chiếu nhưng ko phát hiện ra bệnh gì, họ cho tôi uống toàn thuốc bổ não. Về nhà mấy hôm tôi lại chìm trong sợ hãi âm thanh và ánh sáng kéo theo là hiện tượng như có kiếm bò buồn buồn ở sống lưng, não như có cái gì đó đè nén. Tôi tiếp tục vào Viện Sức Khỏe Tâm Thần của Bạch Mai khám thì họ cho rằng tôi bị Stress nặng, họ cho tôi uống thuốc Dogmatil, Magie B6, Wicky. Tôi uống thuốc này thì hiện tượng kiến bò ở sống lưng mất hẳn, nhưng hiện tượng sợ âm thanh và sợ ánh sáng chỉ đỡ đi thôi, trong đầu vẫn có cái gì đó đè nén và luôn cảm thấy buồn phiền lo âu. Tôi cứ uống thuốc khoảng 6 tháng thì sợ hãi âm thanh và ánh sáng mất hẳn. Nhưng nỗi buồn vô cớ nhiều khi ập đến, nó ko có lý do, nhưng cứ khiến mình trào nước mắt và lo lắng sợ không có lý do. Tôi vào tiếp bệnh viện Tâm Thần Trung Ương ở Thường Tín thì họ giám định và chẩn đoán tôi bị tâm thần phận liệt paranoid dạng lo lắng sợ hãi. Xin nói ký lã tôi không bị ảo thanh hay ảo hình bao giờ cả, Trong suốt thời gian bệnh tôi luôn luôn minh mẫn và trí nhớ ko có vấn đề. Thời gian chữa ở đây họ cho tôi uống thuốc Olan. Nhưng bệnh của tôi không giảm, tôi chìm trong buồn phiền, nỗi buồn ko có lý do, chỉ trực trào nước mắt va rất lo sợ nỗi sợ hãi ghê gớm không có lý do. Sau đó tôi ra viện mà bệnh không mất hẳn. Rồi tôi lại chìm vào giai đoạn tồi tệ hơn đó là trong não như có cái gì đó mất cân bằng ở khu giữa não, tôi phải đi đi lại lại liên tục để khỏi ức chế, tôi cứ đọc báo hay ai kể chuyện gì đó mang tính bi đát là tôi lại muốn khóc thật to, ngồi máy tính khoảng 30 phút là đầu tôi đau và lại chìm trong lo sợ. Tôi lên mạng tra các dấu hiệu của mình thì tôi nghi mình bị Rối Loạn Thần Kinh Thực Vật, tôi có đặt trên mạng sản phẩm chống rối loạn thần kinh thực vật có tên là Trấn Kinh An thì khi uống khoảng 3 ngày bệnh của tôi có dấu hiệu mất hẳn, tất cả nỗi lo sợ và ức chế, sự đè nén trong não đều biến mất. Tôi uống liên tục 3 tháng và thấy mình trở nên bình thường, chỉ có duy nhất một dấu hiệu hiện nay trong người tôi vẫn cón đó là dấu hiệu buồn vô cớ, thỉnh thoảng cứ muốn trào nước mắt, dấu hiệu này không tiêu biến nổi, dù tôi sống rất tích cực không để mọi chuyện áp lực của cuộc sống chi phối, nhưng tôi cảm giác dấu hiệu này là do não tôi bị tổn thương sau lần tai biến đó. Mong bác sĩ hãy giúp tôi, chỉ cho tôi cách điều trị để tôi thoát qua khỏi dấu hiệu buồn vô cớ, buồn muốn trào nước mắt, buồn không có lý do, chỉ biết là có cái gì đó rất buồn sâu thẳm trong đầu của mình! Tôi đã trải qua Test tâm lý 2 lần rồi. Tôi luôn có tâm lý tích cực, không bao giờ nghĩ đến cái chết hay có biểu hiện tiêu cực, tôi ko phải là người nóng tính, có lòng độ lượng.
    Xin cảm ơn bác sĩ!