Xin chào Bác sĩ! Cháu mong BS đọc kĩ hết các dấu hiệu của cháu để có thể cho cháu lời khuyên được không ạ? Tuy dài dòng nhưng như thế BS mới hiểu vì sao cháu lại tìm đến BS. Cháu sinh ra và lớn lên trong gia đình có chuẩn mực và nội quy cực kì nghiêm khắc. Từ nhỏ cháu đã được ba mẹ định hướng về tương lai nên cháu không bận tâm đến chuyện lớn lên mình làm gì và ước mơ của mình là gì. Khi lên đến cấp 3, cháu bắt đầu có ước mơ, cháu không muốn theo con đường mà ba mẹ cháu chọn, cháu đã nói với ba mẹ về ước mơ đó nhưng ba mẹ đã bác bỏ và dùng những từ ngữ nặng nề chỉ trích cháu. Thế rồi cháu im lặng, cháu chôn vùi giấc mơ của riêng cháu để làm ba mẹ vui lòng. Lúc cháu học 12, cháu ham vui, cháu đi chơi rất nhiều, mẹ đã khóc khi cháu cứ đi chơi như thế (vì ba cháu mắng mẹ cháu không biết dạy cháu). Tuy cháu đi chơi nhưng cháu vẫn không vượt qua chuẩn mực mà gia đình đưa ra, cháu không quậy phá, nhậu, đua đòi hay làm cho ba mẹ mất sĩ diện cả. Đến lúc cháu tốt nghiệp ra trường và làm sinh viên (lúc đó cháu 19 tuổi), cháu học theo ngành nghề mà ba mẹ cháu chọn, cháu bắt đầu biết suy nghĩ và không muốn ba mẹ phải lo lắng khi cháu đi chơi về khuya (giờ mà ba cháu quy định là 9h) nên cháu quyết định không đi chơi nữa và cũng vì một phần là ba cháu khó, xin đi chơi ba không cho nên cháu nản, không muốn xin nữa. Cháu đã từ chối các cuộc đi chơi từ bạn bè, cháu dành thời gian cho gia đình cháu nhiều hơn, cháu chỉ đi học rồi về nhà chứ không la cà như trước nữa. Đến năm 20 tuổi, cháu liên tục từ chối nên bạn cháu đòi lại nhà chơi, cháu vẫn để bạn bè đến nhưng ba cháu không vui, bạn cháu về cháu còn bị ba la nữa, vài lần như thế nên cháu không cho bạn đến nhà nữa. Cứ thế, cho đến khi cháu học xong, cháu ở nhà chờ việc làm thì tâm trạng cháu càng nặng nề hơn. Ban ngày khi ba mẹ đi làm là cháu khoá cửa nhà, ai kêu cửa cháu cũng không mở cho đến khi ba mẹ về, cháu không thích ai làm phiền và cháu không muốn giao tiếp với người lạ và cả người thân trong nhà. Khi cháu không nói chuyện, lầm lì thì ba la cháu, ba lại dùng những từ làm cháu tổn thương nên cháu lúc nào cũng phải vui vẻ trước mặt ba mẹ để ba mẹ vui (ba vui thì mẹ mới không bị ba mắng). Đến nay cháu đã ở nhà đúng 3 năm, chỉ đi ra ngoài khi có việc hoặc chỉ đi với gia đình vì không đi cháu lại bị mắng. Cháu không bao giờ khóc trước mặt ba mẹ, chỉ khi có 1 mình, cháu mới khóc. Cháu không thích giao tiếp hay ra ngoài chơi, cháu tìm đủ mọi cách để được ở nhà và có khi 2 3 ngày cháu không ra khỏi phòng, cháu chỉ cần đem mì vào ăn sống và nước là được. Cháu luôn có ý định tự tử và khi nào cháu không ổn, cháu chỉ muốn lấy dao cắt cổ tay nhưng cháu nghĩ đến mẹ, cháu chưa làm gì được cho mẹ, cháu làm vậy là cháu bất hiếu, cháu sẽ khiến mẹ buồn và người đời sẽ nói mẹ cháu không biết dạy con. Cháu chỉ đập tay vào tường để quên đi suy nghĩ tự sát. Ba cháu là người cực kì khó tính, có thể chỉ vì 1 chuyện nhỏ mà mắng mẹ cháu và cả 2 chị em cháu nữa. Khi cháu phát hiện cháu có triệu chứng trầm cảm, cháu có nói với ba nhưng chưa kịp nghe hết câu ba đã nói do cháu suốt ngày ôm điện thoại lên mạng đọc những thứ tào lao, cháu cũng biết điều đó, cháu không cầm đt cũng không sao, nhưng sáng khi cháu lau dọn nhà xong là cháu ngủ, ngủ từ sáng đến tối xong thức đến sáng hôm sau nên cháu hay cầm đt để không buồn ngủ, tối dễ ngủ hơn. Thế là cháu đã tự mình cứu mình bằng cách thông qua những nguời bạn, họ rủ cháu đi tham gia tình nguyện và các hoạt động văn nghệ, cháu muốn tham gia để có thể giao tiếp với nhiều nguời, nhưng điều gì cũng phải được sự cho phép của ba nên cháu đã hỏi ý kiến và xin ba đồng ý dù trong suy nghĩ cháu biết ba sẽ không chấp nhận và sự thật đúng là ba cháu không cho và còn nói cháu muốn làm loạn, nếu như cháu muốn làm loạn thì ngay từ đầu cháu đã không ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ rồi. Cháu cũng nghĩ do cháu có cảm giác buồn chán đơn thuần nhưng ngày nào cháu cũng buồn và cháu suy nghĩ rất tiêu cực. Thời gian gần đây, chỉ vì 1 câu nói của mẹ mà cháu đã đập đồ làm mẹ bị thương, lúc đó cháu như 1 con người khác vậy, nhìn thấy mẹ cháu lau máu mà cháu không nói gì cũng không thể nói lời xin lỗi mẹ. Ba thấy như thế nên ba đã la cháu và cháu đã hét lên cầu xin ba mẹ dẫn cháu đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng họ đã phớt lờ cháu. Sau ngày hôm đó, cháu càng quyết tâm tự sát hơn, cháu không muốn chỉ vì sự tức giận của cháu mà mẹ bị thương 1 lần nào nữa. Cháu sắp có việc làm nên cháu không thể chết, cháu sẽ cố đi làm, kiếm tiền và sẽ để lại số tiền đó cho mẹ trước khi cháu chết. Cháu thấy cháu bất hiếu lắm, vô dụng, chỉ khiến cho mẹ cháu phải buồn, cháu muốn mẹ nhẹ đi gánh nặng là cháu, 1 mình ba đã làm cho mẹ khổ lắm rồi. Câu chuyện của cháu là như thế, cháu cũng nghĩ do cháu buồn chán thôi nhưng cả trong suy nghĩ cháu luôn tìm đến cái chết. Khi chị cháu chỉ cần bất thuờng 1 chút là ba mẹ lo lắng và quan tâm sợ chị cháu bị stress và cháu không ganh tỵ vì điều đó, chị cháu xứng đáng nhận đuợc tình thuơng đó, cháu chỉ buồn là khi cháu bất thuờng lại không ai quan tâm, cháu cảm thấy như gia đình bỏ rơi cháu vậy nhưng ba mẹ vẫn thuơng cháu, chỉ là cháu suy nghĩ họ bỏ rơi cháu thôi. Cháu thật sự không ra khỏi nhà 3 năm rồi, cháu không nói dối, cháu chỉ đi khi có việc, đi học và do ba mẹ bắt buộc nhưng giải quyết xong là cháu chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ba cháu thấy như thế trong 3 năm nhưng ba lại không thắc mắc và càng mừng và vui vẻ khi cháu không có bạn nữa. BS có thể cho cháu lời khuyên không ạ? Cháu cảm ơn.
Trả lời:
Chào cháu!
Bác sỹ đã đọc hết những tâm sự của cháu. Có lẽ ba mẹ cháu cũng bận công việc, cũng chưa sẵn sàng chấp nhận chuyện cháu rơi vào chứng trầm cảm. Các triệu chứng của cháu là do áp lực từ nhiều phía gây nên. Chứng bệnh này cũng cần sự quan tâm từ gia đình. Cháu có chị gái phải không? Vậy cháu hãy dành thời gian tâm sự với chị gái nữa nhé. Có lẽ chị sẽ hiểu hơn. Cháu còn rất trẻ, việc nghĩ tới tự sát hay suy nghĩ tiêu cực là không tốt. Bác sỹ chỉ có lời khuyên cho cháu là cháu hãy tự thay đổi bản thân. Cháu sắp có việc phải không? Khi có việc cháu sẽ biết tự lo cho bản thân nhiều hơn, việc đi khám bệnh cũng dễ dàng hơn. Để hạn chế những suy nghĩ tiêu cực cho cháu, cháu có thể tự thư giãn, cháu có nhiều thời gian ở nhà phải không? Vậy từ hôm nay, cháu hãy lên mạng, tìm hiểu về thiền, và học thiền. Thiền là phương pháp tập luyện giúp cháu kiểm soát được cảm xúc. hãy thiền mỗi ngày. Có lịch trình cho việc ăn, ngủ, luyện tập, cháu hãy thực hiện hàng ngày thật điều độ. Cháu cũng có thể tìm hiểu một vấn đề nào đó trong cuộc sống, chẳng hạn như các vấn đề liên quan đến công việc sắp tới của cháu. Khi não cháu tập trung cho các vấn đề khác, nó sẽ không suy nghĩ tiêu cực nữa. Cháu hãy tự điều trị tâm lý cho bản thân nhé.
Chúc cháu sức khỏe và thành công!