Thưa bác sĩ, cháu năm nay 21 tuổi, là NAM. Ba mẹ cháu thường xuyên cải nhau từ nhỏ đến bây giờ. Dù rất buồn nhưng cháu không bao giờ thích để người khác biết, nên luôn vui vẻ trước mặt mọi người. Rồi chuyện không hay xảy đến. Cháu bị anh họ xâm hại khi cháu con khá nhỏ, và bị ham dọa Cháu. Lúc đó cháu chưa hiểu được chuyện gì nên không dám nói vs ai và cũng sợ nữa. Sợ ba mẹ la sợ bị đánh nên cháu ko dám nói. Nhưng khi cháu lớn hơn lúc đó ( khoảng 11, 12 tuổi gì đó) và hiều chuyện, chợt biết rằng mình đã bị lợi dụng chyện đó thì cháu cảm thấy mệt mỏi, suy sụp, đau khổ.... nặng nề hơn bao giờ hết ạ. Sau nữa năm Cháu tự nhiêm cảm thấy tội lỗi, trong thời gian đó cháu suy nghĩ về cái chết liên tục , cũng có lần cháu cũng uống thuốc ngủ để giải thoát bản thân. Gia đình cháu phát hiện ( chỉ chuyện uống thuốc ngủ thôi) đã chở cháu đi khám tâm lý và lúc đó cháu càng thấy sợ , cô đơn và sợ ánh mắt của mọi người và sau đó cháu cố gắng tạo vỏ bọc cho mình.
Và cũng từ đó đến năm Cháu học lớp 9 – cháu học NỘI TRÚ – CHÁU BỊ CÔ LẬP-Suy nghĩ cái chết càng ngày càng nhiều nhưng cháu sợ và nói cho ba mẹ mong muốn sẽ hiểu Nhưng đó là Sai Lầm , cháu càng sợ càng cô đơn càng mệt mỏi cháu càng ăn nhìu khi đó cháu 85kg lên lớp 10 va lớp 11 cháu nặng 100kg . nhưng cháu ko còn bị cô lập nữa , cháu có vài người bạn nhưng không thân – rồi cháu cố tạo cho mình là con người vui vẻ nhất . cháu càng có nhìu bạn . nhưng cháu cảm thấy cô đơn . dần dần cháu không muốn noi chuyện với ba mẹ và 2 chị nữa. Dù có nói cháu cũng thấy ap lực và đấu tranh tư tưởng.. Đến lớp 12 là cháu cảm thấy vui vẻ nhất lên đại học cháu dần dần quay lại con người cũ. NHƯNG TỪ HỒI LỚP 7 ... Cháu vô tình nhận ra mình thường hay tự nói chuyện một mình. Tự nghĩ ra một khung cảnh, một câu chuyện nào đó, nghĩ mọi người đang ở đó và nói chuyện với mọi người xung quanh. Cháu luôn nghĩ đến những điều hay những chuyện gì đó mà mọi người có thể sẽ yêu thương cháu nhiều hơn. Cháu có thể tưởng tượng ra những việc phi lí VÀ VIỄN TƯỞNG NHẤT và bắt đầu tự nói chuyện với chính mình. CẦM ĐT LÊN NOI MÀ QUÊN THỜI GIAN VÀ KHONG GIAN. Nhưng khi bình thường, không bị điều đó vây lấy thì cháu vẫn tạm cho là ổn đinh, vẫn học tập và làm việc bình thường. Tuy vậy trạng thái đó gần như chiếm lấy cháu hều hết mọi thời điểm trong ngày.TỪ THÁNG 10/2015 CHÁU CÓ SUY NGHĨ HÀNH HẠ BẢN THÂN. CHÁU GIẢM cân liên tục và thường xuyên ngất xỉu , tim đập nhanh và khó thở. Mổi lần đi học về là cháu nhốt mình trong phòng và mở nhạc thật to. Cháu luôn cảm giác chán nản và mệt mỏi và ít giao tiếp hơn. Cháu không biết cháu có đnag bị bệnh gì không và nếu có cháu cần phải làm gì ngay lúc này? Và vì thế có cách nào để chính cháu tự vượt qua được không ạ? Xin bác cho cháu lời khuyên. Cháu cảm ơn bác rất nhiều.
xin đừng công khai . gửi mail cho cháu nhé .
Trả lời:
Chào cháu!
Có lẽ những chuyện không vui đã ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như sức khỏe thần kinh của cháu. Điều tốt nhất hiện tại cho cháu là cháu hãy đi khám bác sỹ tâm lý hay đến các khoa thần kinh của bệnh viện để được khám trực tiếp nhé. Bác sỹ khám trực tiếp sẽ có những lời khuyên tốt nhất cho cháu!
Chúc cháu sức khỏe!