phí thị khánh
Mình từng đi làm công ty, sau vì sinh cháu thứ 2 nên ở nhà chăm con, bây giờ con đi học mình có mở shop quần áo bán. Thời gian giần đây mình rất tiêu cực, con nghịch là chỉ muốn đánh, thậm chí con ngã cũng mặc kệ. Chồng mình rất chiều vợ, anh đi làm công ty, làm ca nên hầu như ko giúp dc mình việc j, từ con cái, cửa hàng, việc nhà mình cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ngày trc mình ko như vậy đâu. Vậy có phải bị trầm cảm ko bác sỹ!!!!có hôm đèo 2 đứa con sau xe máy nó trêu nhau mà mình chỉ muốn cho nó ngã 1trận cho đáng đời! Ko hiểu sao là người mẹ lại có suy nghĩ như vậy! Có cách nào cho mình thoát dc ko
Phạm Ngọc Quỳnh Hân
Chào bác sĩ, cháu năm nay lên cấp 3 cháu muốn tâm sự với bác sĩ về chuyện của cháu. cháu là 1 người có tính tình mơ mộng, ngây thơ và hay ảo tưởng sức mạnh. vì tính cách đó mà cháu bị nhiều người bảo là không trưởng thành được hay là lớn rồi mà cứ như con nít. nhưng cháu nhớ là cấp 1, cô giáo có bảo là không ai có thể ngăn cản ước mơ của mình. thật ra thì cháu cũng có 1 ước mơ đó là làm phim hoạt hình hay họa sĩ vẽ truyện tranh cháu thấy chẳng ai có ước mơ giống cháu vậy, bố mẹ cháu cũng nói là mơ thì phải ước mơ lớn lao như đi du học hay tổng giám đốc công ty nước ngoài... cháu thấy bố mẹ cháu nghĩ xa quá, tất nhiên cháu có thể làm được nhưng cái ước mơ làm phim, họa sĩ truyện tranh đã gắn bó với cháu lâu lắm rồi, đơn giản vì cháu thích tưởng tượng ra các nhân vật hoạt hình và việc vẽ chúng lên giấy cháu cũng thấy vui lắm, cháu thích tưởng tượng 1 cốt truyện thật ý nghĩa, bác sĩ có nghĩ cháu đúng không, cháu cứ mơ mộng như thế thì có gì sai, có lần vào năm lớp 6 cháu còn ước rằng mình cứ nhỏ như thế này để mà nói, làm những điều ngớ ngẩn mà chẳng ai chỉ trích. lớn rồi sẽ phải lập gia đình, chăm nom cho nhiều người sẽ không còn nhiều thời gian để chơi nữa. cháu cũng hơi thắc mắc 1 người mê truyện tranh như mình sao lại học giỏi gần bằng lớp trưởng chứ, cơ bản vì cháu ngủ sớm dậy sớm, ăn đủ dinh dưỡng và luôn học xong mới chơi thôi. mặc dù mê phim hoạt hình nhưng cũng ko phải là không đọc sách, cháu vẫn còn rất tỉnh táo để biết việc gì cần thiết cho mình. không hiểu sao dạo này cháu hơi khác thường, vào đầu tháng 7 cháu có biểu cảm hơi mệt mỏi, từ từ dẫn đến lo lắng và sợ hãi, lúc đó co cái tin ngày tận thế, vì cái tính cách của cháu nên cháu cũng lo sợ lắm, rồi cũng qua mà chẳng có việc gì xảy ra, lúc đầu cháu cũng hơi nghi nghi mà nó lại ám ảnh cháu tới giờ. cháu còn mơ ác mộng nữa cơ, cháu mơ chị gái cháu nhảy lầu, tỉnh dậy thì sợ lắm, cháu bị ám ảnh từ đó, cứ mỗi lần chị gái cháu vắng nhà là hình ảnh giấc mơ lại hiện trong đầu cháu, cháu lo lắng và luôn sợ cái chết mặc dù nhà cháu ko cs ai mất cả. cháu bỗng dưng trưởng thành, ko còn mê phim trẻ con nữa, tất nhiên nhiều người cũng vui vì điều đó còn bản thân cháu cứ thấy làm sao mà ko tả nổi cảm giác đó, cháu lúc vui lúc buồn mà không phân biệt được nữa, tự nhiên hôm trước cháu lục được mấy tấm ảnh cũ, nhớ lại hồi đó mình ngây thơ và trong sáng như thế nào. tự dưng cháu lên tầng trên không bật đèn mà ngồi trong góc khóc, cháu vẫn còn sợ ma như thường nhưng vẫn không bật đèn, cháu không hiểu tại sao lại như vậy, từ lúc đó đến bây giờ là cháu hay buồn và khóc nhiều lắm, cháu không giống như trước nữa, nghe tin nghỉ học là tối đó ôm máy tính nghĩ rằng ngày mai có phải dậy sớm đâu, rồi sáng hôm đó thì 10h mới dậy, cháu còn bỏ bữa sáng nữa, cháu biết không được bỏ bữa mà không kiềm chế cảm xúc được, cháu còn định bỏ đi tất cả các bản vẽ và ý tưởng làm phim nữa nhưng mà cũng dừng lại, đôi khi nổi giận với nhiều người vì lý do ko chính đáng: cháu giận mẹ vì mẹ trang điểm lâu làm cháu xuýt trễ giờ học, cháu giận bố vì bố sửa xe ở xa khiến cháu phải đi bộ đến tận đó để lấy xe đi về... cháu còn sợ âm thanh nữa và đặc biệt là tiếng xe cứu thương, nghe tiếng đó là cháu bịt tai lại mà vẫn bị ám ảnh hơn 2 ngày. cháu nhiều bữa ăn 1 cái bánh ngọt hay 1 củ khoai là coi như xong bữa. thật sự mà nói cháu rất muốn được trở lại với tính cách mơ mộng hồi trước của cháu, không hiểu vì nguyên nhân gì mà cháu trở nên như vậy. bác sĩ có thể giúp cháu được không ạ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm