Chào bác sĩ,con năm nay 16t,khoảng 3-4 năm trc công việc của mẹ con nhìu lên vì thế mẹ con bận rộn nên hay về trễ lắm còn ba thì cứ làm về thì lại đi nhậu hay đi chơi hiếm khi nào ba đi làm về mà ở nhà lắm nên trong nhà thường chỉ có 2 ae con thôi. Nhà con ko ăn cơm chung vs nhau nên có ăn hay ko thì chẳng ai quan tâm cả.Ở nhà con sợ ba con lắm,con hay bị ba la về học tập hoặc những việc trog nhà ko hỉu sao dần dần con lun cảm thấy rất ghét việc ba con chửi mắng con ngày 1 nhìu nhưng con suy nghĩ vì tính 3 nóng từ đó h r hay chửi mà chửi xong lại cư xử bt nên con cũng cảm thấy đỡ tức mà mỗi lần bực tức thì con hay chia sẽ vs bạn con lắm.Nhưng về sau con lại cảm thấy căm ghét ba con vô cùng con bik là con như vậy là sai nhưng 3 con ngày càng quá đáng chửi con ngày 1 tệ hơn con ko hỉu vì sao 3 lại như z hầu như ngày nào con cũng nghe chửi cả có khi con ko làm j cả cũng chửi con,lúc đầu con hay khóc khi nghe chửi nhưng về sau con cảm thấy vô cùng tức giận vì thế mỗi khi chửi con thường im lặng nghe cho qua chuyện khi về phòng thì bao nhiu bực tức của con trào ra hết có khi con còn ném đồ nữa. Thường thì con hay kể bạn con nghe để giải tỏa bớt cơn tức trong ng nhưng về sau mỗi lần con kể cho bạn con thì nó lúc nào cũng nói rằng 3 m làm như z thì chắc là có lí do này nọ có khi còn nói không thể nào ba m chửi m z đc còn kêu con xạo nữa chứ ,nó lúc nào cũng nói con ko nên giận ba con hay tức,nói con làm z là sai ,lúc đầu con bực lắm khi nghe bạn con nói z con cũng bik là con sai khi ghét 3 con nhưng nó chẳng hỉu j đến tâm trạng của con cả cứ kể nó nghe thì nó lại bắt đầu nói con thế này thế nọ bảo con fai như z mới đúng mà chẳng quan tâm đến cảm nhận con vì thế về sau con chẳng ns nó nghe chuyện gđ con nữa vì con bik nó chẳng hỉu con cảm thấy ra sao cả ko an ủi đc thì thôi đằng này còn nghe nó giáo huấn ,dần dần con ko còn thể hiện con ng thật của con nữa.Bề ngoài ai cũng nghĩ con là đứa ham chơi rất hay nói(bà 8) và hay cười nhưng thật ra con thích ở 1 mình ko thích ồn ào ban đêm con lại bắt đầu suy nghĩ bắt đầu căm ghét hận thù hơn ,con lun cảm thấy cô đơn ,lúc thì khóc tự hỏi tại sao chẳng ai để ý tới cảm xúc hay cảm nhận con hết chẳng ai bik con mún j và ghét j cả. Lúc đầu là như z nhưng khoảng 2 năm trc vì a con học ĐH ở Bình Dương nên cuối tuần mới về vì thế nên mỗi lần đi học về con lun đi vào phòng đợi 3 mẹ về hồi đầu thì con có hơi bùn khi a hai đi 1 chút sau này quen r cũng chẳng thấy j lạ cả vì hay suy nghĩ nên con lâu lâu cũng đau đầu lắm r ko bik từ lúc nào con bắt đầu sáp vô cái điện thoại chơi ko còn suy nghĩ nhìu nữa.Ko hỉu từ khi nào mà con ko còn sợ bị chửi nữa h khi bị chửi là con lun cãi lại hết có lẽ vì z nên sự bực tức trong con cũng giảm xuống.Mà ko bik sao lâu lâu mà có ng thất hứa vs con là giống như con lên cơn điên z khó chịu bực tức đã z còn khóc nữa lúc đó là thấy cái j bên cạnh là quăng đồ như điên .Ko bik là do con nghĩ nhìu hay vì cách cư xử của mn làm con trở nên vô tâm như z nhưng đến tận bây h có 1 điều mà con sẽ ko bao h thay đổi đó là khi 3 chửi con và bắt đầu so sánh con ko bằng 1 con súc vật thì con đã ko coi 3 là 3 con r nếu mà 3 nuôi con đc 1 ngày thì chắc con có thể miễn cưỡng chấp nhận 3 là 3 con nhưng tiếc là từ trc đến nay tiền ăn học,quần áo,ăn uống mua sắm ,tiền điện nước trong nhà đều do 1 tay mẹ trả 3 chẳng có bỏ ra đồng nào cả ,3 cũng chưa bao h quan tâm hay để ý con ntn và con cũng chưa 1 lần đòi hỏi 3 mua bất cứ thứ j cả vì thế đó là lần đầu tiên con ko thấy hối hận khi nói như z cả.Mà con ko nghĩ 3 keo đến nổi con quên xin tiền mẹ đóng tiền học ,xin 3 ko đưa thì thôi đưa tiền mà còn chửi bới nhưng con sốc khi 3 còn nói là nhớ kêu mẹ trả tiền cho 3 nữa chứ.Tôi có thiệt là con ông ko z trời!!! bỏ tiền đóng học phí cho con mà khó z sao.Khi con kể mấy bạn nghe về ba con có đứa còn nói "m có fai con ổng ko z đối xử vs m sao giống con ghẻ quá z" nghe mà nhục giùm 3 con lun.Khi vào lớp 10 ko gặp bạn bè nữa nên con cũng cảm thấy chẳng cần miễng cưỡng vui vẻ năng động làm j hết chắc vì thế tính con ko còn nóng như trc.Tới lúc nghĩ hè 3 mẹ lại bắt con vô trường tư Nguyễn Khuyến học mặc dù con đã nói ko mún vào vì con bik con mà vào đó con sẽ ko chịu nổi đâu nhưng chẳng ai hỉu cả lúc đầu thì chỉ hỏi con có mún chuyển ko sau này thì lại bắt ép con vô thật sự khi nghe tin mẹ cb đưa đơn con vô NK con sốc lắm con ko bik fai ntn nữa ngay cả mẹ bây h cũng z thì còn bik nói ai lúc đó con bắt đầu bị stress và con khóc rất nhìu tới khi nghe tin trường nó ko nhận hs nữa con vui lắm tinh thần con cũng khá hơn nhưng cảm thấy bùn vì ngay cả mẹ cũng chả hỉu j hay quan tâm con cả.Hùi đó con lun nghĩ mẹ bỏ tiền ra nuôi 2 ae con đã cực lắm r vì thế những thứ son phấn,sách truyện,đi chơi hay xem phim con ko bao h xin tiền mẹ cả,con cũng chẳng có đòi hỏi mẹ mua cho con đt hay máy tính vì con bik là mẹ ko có nhìu tiền để mua cho con vì z khi con chỉ xin tiền khi mua thứ liên quan đến học tập hay quần áo thôi.Con bik a con lúc nào xin mua j 3 mẹ cũng cho cả máy tính,laptop a con có đủ hết nhưng con ko so sánh chuyện đó vs a con con chỉ so sánh tại sao lúc nào 3 cũng chỉ chửi con còn a thì ko bao h nói nặng con ghét điều đó.Con chưa bao h ghét mẹ hay bực mẹ cả ít nhất là cho đến cuối lớp 9.Con cảm thấy mẹ bắt đầu tỏ ra khó chịu lun phàn nàn khi con xin tiền mua đồ nhưng con nghĩ chắc do công việc ảnh hưởng sau nay vào lớp 10 nhu cầu mua sắm của con cũng nhìu hơn vì là con gái cái j con cũng mún mua quần áo giày dép các thứ.Con lun suy nghĩ trc khi quyết định nhờ mẹ mua cho con con đâu có đòi hỏi j đâu z mà con xin mua bộ quần áo lại bắt đầu nhăn nhó khó chịu r than thở mẹ ko có tiền đâu mà mua hoài cái cũng mún cái j cũng xin.Bây h lúc nào con xin tiền là cứ khó chiu con ko hỉu tại sao a con xin đc nhưng con thì ko chứ.Con cảm thấy ko công bằng.Con xin mẹ mua đúng có 2 bộ đồ thôi mà khi đi ăn với ac họ lại nói con đua đòi cái j cũng mún mua ko co có tiền mà cứ mua hoài còn nói lần nào mua xong cũng bắt mẹ trả con mới nói mẹ có tiền mua giỏ mà sao mua đồ cho con ko đc,mẹ con nói t đi làm có tiền thì t mua m đi làm có tiền đi r tự mua. Nghe giống việc bỏ tiền ra nuôi con là khổ sở lắm z giống như con là gánh nặng mẹ fai chịu z. Con thấy tức lắm a con xin cob2 nhìu hơn con nhưng mẹ chả tỏ thái độ j cả còn con thì...Lúc nào con cũng thấy mẹ mua quần áo hết ko có tiền sao mẹ lúc nào cũng mua z mẹ bỏ 600k để mua cái túi đc mà bỏ tiền mua vài bộ quần áo cho con lại bảo ko có tiền đã z còn làm con nhục mặt trc ng khác nữa. Thật sự con rất tức con bik là tuổi con vẫn còn fai ăn bám vào mẹ nhưng con chưa bao h bắt buộc hay tỏ thái độ khó chịu bắt mẹ fai mua cho con cả bởi con là ng thích sống độc lập ko mún dựa dẫm vào bất cứ ai,con ko thích phải xin tiền ng khác nhưng đôi khi có những thứ con ko thể mua đc thì con nhờ mẹ mua cho và cũng vì con bik mẹ làm việc vất vả mà sao mẹ chẳng nghĩ đến điều đó. Đôi khi còn nói những câu khiến con tổn thương nữa con cũng có lòng tự trọng của con con xin mẹ ko cho thì thôi con ko nói nữa chứ đừng tỏ ra thái độ như vậy chứ.Đã z còn vụ bắt con chuyển trường thì con lại càng bùn thêm.Ngay cả mẹ còn như z thì con cũng chả còn bận tâm đến cái gđ này nữa.Đối với con thì gđ cũng chẳng khác nào ng dưng cả con thật sự còn ko hỉu tình cảm gia đình là ntn nữa. khoảng 1 tháng sau thì con bắt đầu bị stress trở lại bắt đầu suy nghĩ mọi thứ xung quanh mình và thường con thức khuya lắm nên con ko nghĩ là do con khó ngủ về sau con cảm thấy ng có chút uể oải mà vì năm sau fai mặc áo dài nên hè con giảm cân thế nên con cũng ko để ý mấy,sau đó mỗi lần con đứng z là đầu choáng, lúc thì ngủ như chết ngủ tới chìu lun lúc thì 4-5h sáng là con dậy r.Khoảng 2 tuần trc con con ko hỉu sao con ko cười nổi nữa ko còn miếng sức sống lun đó h con cảm thấy cô đơn bùn chán nhưng ko nghĩ lần này lại tệ như z con như ng mất hồn ấy ba mẹ nói j thì kệ chỉ dạ r gật con cảm thấy người mệt mỏi lắm và di chuyển con cũng chậm chạp hơn nhất là đôi mắt,con dần ko điều khiển đc cảm xúc nữa con ko hỉu sao con nghĩ việc đó rất nhỏ vô cùng bt mà tại sao con lại tức giận như z đã z con còn khóc sau đó lại suy nghĩ r đầu lại đau nên con lên giường nghĩ mà nhắm mắt thì lại suy nghĩ r lại khóc sau đó thì con ngủ khi nào ko bik lun lúc tỉnh dậy thì thấy đỡ đau với cảm xúc trở lại bt h vì con ở nhà 1 mình nên khi ăn fai tự nấu nhưng do mệt quá nên con lấy cái j ăn đại lun mà mấy ngày gần đây con ăn ko nổi lun nhai cứ mỏi miệng nên ăn ít lắm tới h thì con chịu đựng hết nổi r con nghĩ là do con ăn uống ít quá với lâu lâu đi ko nổi là con bỏ bữa lun thấy z nên con ăn lại cho đủ chất nhưng ko hỉu sao ngủ dậy con vẫn ko thấy đỡ hơn chút nào mà ngực con cứ thấy khó chịu sao ấy con ko giải thích đc h mà con vận động nhẹ thoy là con chịu hết nổi r h chân tay con rã rời mất cảm giác lun mệt đừ người ra.Trong 2 tuần đó ko hỉu sao con ko ngủ nổi mặc dù rất bùn ngủ mà suy nghĩ của con thay đổi liên tục lun tự nhiên lúc thấy mình tội lỗi,lúc thấy mình phiền phức ,lúc thì thấy ghét mọi thứ, lúc lại cảm thấy ai cũng giả tạo,lúc thì con cảm thấy chẳng ai cần con cả lợi dụng xong thì cũng chả quan tâm,lúc thì cảm thấy mình là gánh nặng của mn mà những suy nghĩ đó bắt đầu có khi con bị stress và 2 tuần gần đây thì nó chỉ xảy ra khi con bị kích động thôi, mỗi lần như z con lun cảm thấy lo lắng sợ hãi nữa,mà con kobik tại sao bây h con sợ có ai đó gọi con lắm mỗi lần ba mẹ gọi con là con giật thót cả tim lun con chưa bị z bao h cả,trí nhớ con thì ngày càng giảm.Con ko bik bị bệnh j nữa con rất sợ vô bệnh viện đến nỗi nghe 2 chữ bệnh viện là con ám ảnh r nhưng h con ko chịu nổi nữa r nên con nghĩ mình cần phải đi khám thôi.Mà con ko biết con bị bệnh gì và con phải đi khám ở bệnh viện nào và khám ở khoa nào thưa bác sĩ.Mong bác sĩ giúp con ạ
Trả lời:
Chào con!
Tuổi của con đang là tuổi ăn, tuổi lớn cũng là tuổi dậy thì, ở tuổi này tâm trạng và sinh lý của con cũng phức tạp hơn, con cũng dễ bị ảnh hưởng bởi những áp lực xung quanh, khi qua tuổi này con sẽ có những suy nghĩ khác đi, trưởng thành hơn à sẽ không suy nghĩ nhiều về những gì bố mẹ làm mình buồn nữa. bạn con nói cũng đúng đấy, có lẽ có lý do nào đó khiến ba con như vậy thôi. ba mẹ sinh ra con nên luôn yêu thương con. Mẹ con đi làm, còn con đi học, nhu cầu mua sắm của mẹ con là rất cần thiết để phục vụ cho công việc, vì vậy con không nên so sánh nhé. Hiện tại con hãy chú tâm học tập và nghe lời khuyên từ người lớn nhé, cũng không nên suy nghĩ nhiều khi ba mẹ có nói nặng lời nhé. Tình trạng mệt mỏi uể oải của con là do con bị suy nhược cơ thể rồi. Con giảm cân có đúng phương pháp không bởi giảm cân mà không cân đối dinh dưỡng sẽ khiến cơ thể suy nhược gây nên tình trạng hiện tại của cháu. Cháu cần bổ sung dinh dưỡng, ăn nghỉ hợp lý, ngủ đủ giấc, ngày nên ngủ 8 tiếng, ngủ trưa khoảng 30 phút thôi nhé. Tập luyện thể thao nhẹ nhàng thường xuyên để nâng coa thể lực và cũng là phương pháp để có vọc dáng cân đối.
Chúc con sức khỏe!