Con chào bác sĩ, năm nay con 16 tuổi, hôm nay con muốn tâm sự một đoạn dài với bác sĩ xem con bị bệnh gì. mà con cũng không nghĩ rằng là con bị bệnh vì cũng có thể là do con hay gặp stress và buồn nhiều quá mà thôi. 2 tháng trước đây, không hiểu sao con hay bị mất ngủ vào đêm, cứ nằm trằn trọc rồi nghĩ lung tung, lúc đó cứ tưởng là không có chuyện gì xảy ra nhưng mà tiếp tục thì con càng ngày càng lo lắng cho đến khi con lo lắng suốt thời gian trong cùng 1 ngày, ngày nào con cũng buồn và khóc vì những lí do ko chính đáng như là sợ bị bệnh gì đó do đọc các tin tức trên mạng, sợ các tiếng động lớn, hay là đọc sách mà lỡ đọc nhầm thì cũng liên tưởng được tới cảnh cận thị.... vì chuyện này kéo dài khoảng 1 tuần nên con ko thể kiểm soát đc bản thân nữa, con mới quyết định lên mạng xem tình hình ra sao mà vẫn không biết rõ được chính xác bệnh, lúc đó con cũng chăm chỉ tập thể dục đều đặn và ăn uống, thư giãn hợp lí, cuối cùng con cũng khỏe lại và ko còn lo lắng nữa. tuy nhiên chuyện này con lại không nói với ai, chỉ giữ bí mật thôi nên vẫn không giải tỏa đc căng thẳng mấy. Rồi con mặc kệ luôn, cho đến 1 ngày, nhà con đang xây 1 căn nhà mới, nhà lại nuôi 2 con mèo nữa, mà mẹ con thì ghét mèo lắm, mẹ bảo sang nhà mới thì bỏ hết mèo đi, con năn nỉ mãi mẹ mới cho nuôi 1 con, còn con mèo mẹ thì cho người khác, nghe tới chuyện cho người khác con cũng cảm thấy buồn lắm vì nó đã gắn bó với con suốt 4 năm liền, con cũng tâm sự với nó về bệnh của con nữa, con coi nó như 1 người bạn thân nhất nên con hơi buồn khi phải xa nó, cho đến 1 ngày, vì người mà bố con định cho mèo mẹ thì bỗng dưng không muốn nuôi mèo nữa, lúc đó con đang học bài, con rất sốc khi nghe cuộc điện thoại của bố con, con đã làm rớt cây bút khi nghe bố con nói 1 câu :" Nhà anh có con mèo mẹ đấy, hôm nào em có lấy thì anh cho mà thịt nhé" con rất sốc khi nghe như vậy, lúc đó con cũng thấy con mèo nhà con đang ở ngay dưới chân, con ôm mèo mà khóc như mưa vậy, khóc hoài không nín nổi vì khi nhìn thấy nó là con lại tưởng tượng tới cảnh dao thớt, con khóc suốt gần 1 tiếng đồng hồ, vì lúc đó cũng trễ rồi nên con cũng dừng lại và đi ngủ, trên giương con vẫn không sao cầm được nước mắt và cũng từ đó con lại bị chứng bệnh cũ, chuyện này cũng mới xảy ra 2 tuần thôi mà trong thời gian đó lúc nào con cũng cảm thấy buồn, một ngày con cười chưa đến 5 lần nữa, tâm trạng con lúc nào cũng buồn mà kể cả là khi cười con cũng không vui nổi. mà tự nhiên trong đầu con lại có ý tưởng sác tác nhạc nhưng mà buồn đến nỗi câu nào trong bài đó cũng liên quan tới mèo và con khóc 24/24h, khi ăn cơm, đầu con đang trống rỗng mà cái suy nghĩ dao thớt cứ lảng vảng quanh con làm con phải rưng rưng nước mắt, con không muốn khóc trước mặt mọi người, vì lúc ăn chả ai muốn nhìn thấy có 1 người khóc lóc đâu, con đã kìm chế, con kìm chế rất nhiều lần, không được thì phải giả bộ đi rửa tay để lau hết nước mắt đi, con ko còn tâm sự với lũ mèo nữa vì mới nhìn thấy chúng con đã khóc nức nở rồi. nhiều người hỏi con sao dạo này mắt cứ sưng vậy, con phải nói dối mà khóc thầm sau lưng họ, con không thể thuyết phục được bố mẹ con vì họ còn bảo rằng nếu con cứ như vậy họ sẽ cho thịt cả con mèo còn lại, tim con lúc nào cũng đau hết, cười không nổi, sáng không muốn chào ngày mới, ăn không nuốt nổi miếng nào dù đó là món con thích nhất và bố mẹ còn hứa nếu con đạt HS giỏi mỗi năm bố mẹ sẽ thưởng cho con ăn món đó, nói tóm lại đi đâu, nghe gì, nghĩ gì con cũng dần dần liên tưởng tới chuyện của con mèo mẹ rồi hết hứng làm việc. con càng ngày càng buồn vì cứ viết được 1 chữ là thời gian lại trôi đi và cũng sắp tới lúc phải chia tay người bạn tốt của mình, không hiểu sao nghĩ như vậy con đã khóc rồi. Bác sĩ có thể tư vấn thêm cho con không, con nghĩ mình chỉ là do buồn quá mới vậy mà thôi, nhưng chỉ mới 2 tuần con đã không chịu đựng được nữa, trước khi phải xa con mèo, để con không bị tổn thương tinh thần hay vấp phải cú sốc mạnh, buồn và khóc nhiều hơn thì bác sĩ có thể chỉ cho con xem là khi thấy lo lắng buồn bã nên làm gì và con có bị bệnh không. Con xin cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ
Trả lời:
Chào con!
Theo những tâm sự của con thì chỉ do con buồn chán vì con mèo là người bạn của con sắp phải xa thôi. Bản thân con không muốn nó bị giết thịt đúng không. vậy để không buồn lo, con hãy tìm hiểu nhiều hơn để có thể cho mèo đi, con hãy hỏi bạn bè, người thân xem có ai muốn nuôi mèo không nhé, hay lên những hội yêu thích chó, mèo để mọi người giúp nuôi. Con cũng nên tập chia sẻ cảm xúc với bạn bè, người thân để khi xa mèo con không bị cô đơn. Con cũng không nên để việc học hay việc khác gây áp lực lên con nhé, như thế sẽ có nguy cơ bị suy nhược thần kinh đấy, khi đo phải đi gặp bác sỹ. Con hãy vui lên nhé, bởi trong cuộc sống không có điều gì ở bên con mãi được, mình phải biết tự lập, tự lập sớm sẽ giúp con mạnh mẽ hơn.
Chúc con sức khỏe!