Chào bs, con dậy thì khá lâu rồi nhưng chưa bao h con gặp phải những trường hợp thế này, năm lớp 9 con có biệt danh là danh hài vì mặc dù hơi e lệ và nhút nhát nhưng con cũng đc mọi người yêu mến vì biệt danh đó, con thích tìm hiểu các câu chuyên hài trên mạng, trên tv... và thêm một số ý hài hước kể cho mọi người, nhìn thấy mọi người vi con mf cười thì con cũng coi như mình vừa uống 1 thang thuốc bổ vậy. từ hồi con lên cấp 3 ko hiểu sao mọi người khó tính với con lắm, họ nhiều lúc tránh xa con và dường như họ ko vui khi nghe con kể chuyện cười, có hôm con đi theo 1 đám bạn và nghe họ bàn luận vì con, con buôn lắm vì họ nói con vô duyên, lúc nào cũng cười như ở hơi, chuyệt thì tẻ nhạt mà cũng đòi kể... con buồn mấy ngày liền nhưng chuyên đã lâu và con cũng ko buồn nữa thì anh trai co phải về SG học, bố mẹ con vất vả suốt ngày đi làm thôi, nhà con đâu có nghèo đâu mà sao họ phải khổ cực thế, con thắc hồi trước bố mẹ làm nhân viên văn phòng lương cũng được mà sao lị phải chuyển công tác, bấy lâu con ko giám hỏi ì bố mẹ về ăn cơm xong là đi ngủ luôn với lại con sợ họ mệt mỏi lại mắng con vì bố mẹ con nóng ính lắm, từ đó mà con phải ở nhà 1 mình, ru rú suốt trog nhà, lúc đầu thì buồn lúc sau thì tức giận, nhưng con ko bao h tức bố mẹ con đâu và còn thông cảm cho họ nữa, đối với con việc chạy xe tới trường, ăn uống rồi dọn dẹp 1 mình đã thành thói quen rồi, tính con la ko thích xem phim buồn hay nhạc trầm quá. con chỉ nghe vài nhạc tiếng anh để luyện cách giao tiếp. tự nhiên bây giờ con cảm thấy thiếu tự tin, sợ chết, lo lắng quá mức và luôn buồn bã, 1 giọt nước chảy cũng làm con liên tưởng tới tiếng khóc rồi, con chỉ yêu tiếng cười thôi, con sợ chết lắm luôn bs ạ, nghe 1 tin mặt trong máu hay là thiên thạch rơi xuống trái đất cũng ám ảnh con rồi, nó ám ảnh suốt 1 năm liền dù đã qua nhưng vẫn nghĩ là nó lặp lại, con rất bực mình vì suy nghĩ điên khùng ấy, anh con học ở SG mỗi lần ko goiij đt đc là nghĩ bậy bạ nữa, con ở nhà một mình vào ngày nghỉ thì tư sáng tới tối, bố mẹ con đều bận nên ko gọi điện được là sầu vô cùng và cảm giác lo lắng đó đã làm co mất ngủ suốt,con bị ngứa toàn thân nhưng khi đi khám là bs chỉ bảo dị ứng thời tiết thôi mà con cũng sợ nữa, con luôn nhĩ mình có bệnh vê đa và ám ảnh về bệnh nan y nữa, bs ơi đây có phải là 1 căn bệnh ko hay là do nhiều chuyện buồn xảy ra với con? bs có thể trả lời cho con thêm 1 câu nữa là nếu lâm vào trường hợp buồn bã hay trong tâm trạng sợ chết đó thì phải làm sao để quên nó đi nhanh chóng và vui vẻ trở lại ạ?
Trả lời:

Chào con! 

Khi lớn hơn thì bất cứ ai cũng có thể thay đổi sở thích của mình. Những chuyện ở trường thì chỉ do con thay đổi môi trường học tập, nhiều bạn mới chưa hiểu tính con nên con cũng cần lưu ý cách cứ xử phải khác hơn, hạn chế hơn. Nếu các bạn cảm thấy những câu chuyện của con không thú vị thì con cũng hạn chế kể hơn. Con nên biết cách xác định đúng thời điểm đẻ kể chuyện cười, khi đó các bạn sẽ yêu mến con hơn. Còn vấn đề ở nhà một mình thì ai cũng buồn rồi. Tuy nhiên nếu con thấy sợ hãi vì một vấn đề gì đó thì cũng khá bình thường. Mỗi người có một nỗi sợ hãi riêng, con không cần quá lo lắng nhé. Nếu thấy buồn con có thể tìm một công việc gì đó hay thực hiện sở thích của mình. Ba mẹ con làm nhiều nên áp lực cũng nhiều vì vậy cáu gắt cũng là khá bình thường. Con hãy thư giãn bằng việc đọc sách, nghe nhạc hay trồng cây cũng là một công việc giúp con thư giãn.

Chúc con vui khỏe nhé!